Những luồng khí tức ấy hóa thành hình rồng mờ ảo, nhe nanh múa vuốt.
Thỉnh thoảng, giữa trời quang lại vang lên tiếng sấm sét, tựa như chân long gầm rống.
Bên cạnh Kim Khuyết Tử là Kim Kiếm đứng thẳng, lòng bàn tay hắn thanh quang chớp động.
Nhìn luồng long khí mờ ảo kia, hắn khẽ hừ một tiếng: “Long khí quèn, cũng dám huênh hoang!”




